Vô tình đọc được chia sẻ về chuyện đi lễ đầu năm trên báo VietNamNet, tôi cũng có nhiều suy nghĩ. Chuyện đi lễ đầu năm, theo tôi, là một nét đẹp văn hóa nhưng cũng từ đây nảy sinh nhiều vấn đề.
Đặc biệt vì chuyện này, mấy hôm nay tôi thực sự rất đau đầu. Người yêu thì giận dỗi, mẹ đẻ tôi cũng không hài lòng. Tôi không biết làm thế nào để giải quyết mâu thuận giữa 2 người phụ nữ ấy. Tất cả cũng bắt đầu từ chuyện đi cầu may đầu năm.
Chuyện xảy ra vào ngày mùng 5 Tết vừa rồi, bạn gái rủ tôi đi lễ chùa. Năm nay, chúng tôi chuẩn bị kết hôn nên cô ấy muốn lên chùa cầu xin một năm may mắn và nhiều thuận lợi để làm các việc lớn.
Nghe bạn gái trình bày, tôi cũng thấy hợp lý nên đồng ý. Sáng tôi lái xe ô tô sang đón cô ấy đi lễ từ sớm. Nhưng lúc nhìn thấy cô ấy, tôi đã giật mình. Người ta đi chùa ăn mặc kín đáo, gọn gàng lịch sự nhưng người yêu tôi lại không như vậy.
Cô ấy mặc áo sơ mi mỏng tang, bên trong là "quả" nội y rực rỡ như muốn đốt mắt người nhìn. Không chỉ vậy, cô ấy còn diện quần đùi bên ngoài, bên trong đi tất lưới màu đen làm nổi bật đôi chân thon dài, trắng muốt. Để đồng bộ, nàng không quên chiếc kính đen và đôi giày cao gót.
Tôi há hốc mồm hỏi: "Em bảo hôm nay đi chùa mà?" Cô ấy ngạc nhiên: "Vâng, mình đi chùa mà?. Anh sao thế?". Tôi lí nhí trả lời: "Em mặc thế này..." rồi im bặt khi gặp ánh mắt giận dỗi của cô ấy.
Tôi phải thừa nhận, nhan sắc của bạn gái không có điểm gì chê. Bộ cánh của cô ấy đang là mốt của các cô gái bây giờ. Cô ấy sẽ thu hút nhiều ánh mắt háo hức của cánh đàn ông và sự ghen tị của đám phụ nữ nhưng nếu chúng tôi vào một quán bar, đi bữa tiệc thì chẳng có gì để nói đằng này lại là đi chùa.
![]() |
Ảnh: Chobir Dokan |
Cuối cùng chúng tôi đến một ngôi chùa khá nổi tiếng. Nhiều người cũng chen chân đến thắp hương, xin lộc. Đúng như tôi dự đoán, bạn gái tôi là tâm điểm chú ý của nhiều người. Họ liếc nhìn rồi thì thầm to nhỏ. Nhiều thanh niên còn giơ điện thoại chụp ảnh.
Thậm chí, mấy bà trung niên còn nói rất to: "Mặc cái bộ ấy lên chùa mà không biết ngượng". Tuy nhiên, cô ấy chẳng có gì ngại ngùng vẫn thoải mái du xuân, vãn cảnh.
Bình thường cô ấy biết mình đẹp nên cũng hay ăn mặc để khoe cái đẹp ấy ra. Tôi chẳng bao giờ can thiệp việc đấy nhưng hôm nay cô ấy mặc như đi trình diễn thời trang như vậy là hơi quá đà.
Trên đường về, tôi góp ý thì bạn gái tôi tỏ ra giận dữ. Cô ấy bảo tôi quá cổ hủ, gia trưởng khi can thiệp chuyện ăn mặc của phụ nữ. Cô ấy còn nói tôi có mắt như mù khi không biết thưởng thức cái đẹp.
Từ góp ý nhỏ, tranh luận rồi chúng tôi cãi nhau to. Cô ấy đùng đùng xuống xe rồi bắt taxi về nhà. Tôi giận quá cũng không thèm đuổi theo.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, hôm sau đang đi làm khai xuân đầu năm mới thì anh bạn tôi gửi cho một bài báo mạng. Bài báo viết về các cô gái đi chùa nhưng ăn mặc chưa phù hợp.
Tôi kéo xuống dưới thì nhìn thấy ngay ảnh của bạn gái mình. Bức ảnh được làm mờ mặt nhưng rõ mồn một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn và đôi tất lưới "trời đánh" kia. Bên cạnh cô ấy là tôi đang lúi húi thắp hương.
Đọc những dòng chữ phê phán, nhìn bức ảnh chụp bạn gái tôi nóng hết cả mặt. Ngày đầu năm đi làm đã gặp chuyện không vui. Chưa hết, trưa hôm đó, mẹ tôi còn gọi điện gấp bảo tôi về nhà. Thì ra chị chồng tôi đã đọc được bài viết trên và mở cho mẹ tôi xem.
Dù che mặt nhưng mẹ và chị vẫn nhận ra chúng tôi. Mẹ tôi giận tím mặt. Vốn là người chuẩn mực, nghiêm túc, bà nói: "Chuyện yêu đương của con mẹ không can thiệp. Nhưng cách ăn mặc của bạn gái con mẹ không chấp nhận.
Mấy tháng trước, lần đầu tiên về ra mắt nhà bạn trai, nó còn mặc cả một chiếc váy ngắn trên gối đến, ngồi tơ hơ giữa bao nhiêu họ hàng nhà mình. Hôm nay, lại còn ăn mặc thế này, khác gì bôi gio trát trấu vào mặt con".
Mẹ tôi còn khuyên tôi suy nghĩ lại chuyện đám cưới với cô ấy. Bà càng nói tôi càng bực mình. Trong khi đó, người yêu tôi vẫn chưa hết giận. Cô ấy còn hậm hực nhắn tin rằng: "Đã không vừa mắt nhau, không hợp thì khỏi cưới xin gì".
Tôi đang không biết làm thế nào để giải quyết sự việc. Mới đầu năm đã gặp phải chuyện không vui thế này có mệt không chứ?
Đi lễ đầu năm là một nét đẹp văn hóa tâm linh của người Việt. Tuy nhiên, nhiều người ham mê lễ bái thái quá hoặc ăn mặc chưa thật sự phù hợp khi đến nơi tôn nghiêm. Độc giả có câu chuyện xin gửi cho chúng tôi theo địa chỉ Email: [email protected]. Những bài viết phù hợp sẽ được đăng tải và nhận nhuận bút từ tòa soạn. Trân trọng cảm ơn! |
Gia đình tôi lục đục cũng cũng xuất phát từ việc ham lễ bái quá mức của chồng tôi.
Vào những ngày đầu năm, đi chùa, đền, phủ cầu may mắn, bình an là một trong những quan niệm phổ biến với nhiều người Việt. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết những điều nên tránh khi đến nơi tôn nghiêm này.
" alt=""/>Tâm sự: Đi chùa đầu năm, bạn gái ăn mặc như đi diễn thời trangẢnh minh họa. (Nguồn: Theodysseyonline)
Suốt mấy năm trời quen biết, táo bạo và liều lĩnh nhất là Duyên cho tôi được cái ôm. Mỗi lần tôi bật đèn xanh là một lần em lại thẳng thắn khước từ, em chỉ muốn dành điều tuyệt diệu nhất cho chồng, cho đêm tân hôn.
Theo như em nói: chẳng biết mối quan hệ tình cảm của tôi như thế nào và tôi có ý định nghiêm túc không nên chỉ muốn chúng tôi là bạn bè tốt, thỉnh thoảng gặp gỡ, nói chuyện.
Tôi - một thằng đàn ông đang độ tuổi trai tráng, khỏe mạnh, nhu cầu là tất yếu. Đi đêm về hôm với người yêu chính thức đã đành nhưng sự thật bên cạnh tôi còn khoảng vài em nữa. Dù xác định sẽ không đến đâu với Duyên nhưng không hiểu sao hồi đó tôi lại có suy nghĩ độc ác và rồ dại là phải cho nàng… hết ngốc, nếm trải mùi đời.
Rồi tôi cũng cho nàng được vào tròng. Những giận hờn, trách móc, những giọt nước mắt tức tưởi, những cú bạt tai… của em ngày hôm sau đã quá muộn. Tôi đơn giản giải thích rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn, rằng cả hai cùng là nạn nhân… Nói chung khi sự đã rồi và xảy ra trong hoàn cảnh như thế thì đàn ông chúng tôi thiếu gì cách biến nó thành hợp lý nhất.
Khoảng gần một tuần sau thì Duyên liên lạc lại với tôi, đại ý: Bản thân em luôn giữ mình, nay chuyện như vậy xảy ra thì chắc hẳn nó phải mang một ý nghĩa gì đó, một số mệnh nào đó. Em muốn cả hai chúng tôi cùng cho nhau cơ hội tìm hiểu, yêu và đi đến hôn nhân; nhưng tôi từ chối. Có điên tôi mới kết hôn với Duyên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả, dù em có thế nào đi chăng nữa.
Duyên bực tức và thất vọng ra về, nhưng một thời gian sau em lại liên lạc với tôi, em đã có thai. Muốn sinh con à? Được thôi! Đẻ ra tôi sẽ chu cấp, chứ còn vin vào đó mà dọa hay đòi hỏi này kia là không xong đâu. Lời nói cuối cùng của Duyên trong nước mắt: “Nếu anh muốn nhận được sự khinh bỉ từ mẹ của đứa con anh, anh cứ làm như vậy”. Duyên ôm bụng bầu ra đi, sinh và nuôi con một mình, thậm chí còn không cần đến tôi chu cấp hay đứng tên trong giấy khai sinh cho con.
Mọi việc với tôi tưởng như đã “hạ cánh an toàn”; nhưng tâm lý kẻ làm cha, đôi lúc nhớ và thương con trai quay quắt. Nhiều khi muốn biết con đã lớn tới cỡ nào, ốm đau bệnh tật có ai chăm sóc… tuy tôi hiểu Duyên sẽ là người mẹ tốt.
Rồi tôi lập gia đình, với người yêu lâu năm. Chúng tôi có thêm đứa con gái nhỏ. Nhưng kể cả là trước hay sau khi cưới, vợ tôi cũng thường xuyên đi sớm về khuya.
Và một điều đặc biệt trong cuộc hôn nhân này là vợ không bao giờ kiểm soát tôi, tôi cũng chẳng bao giờ kiểm soát cô ấy. Tuần trước, tôi phát hiện vợ ngoại tình, đến đứa con gái cũng là của cô ta với nhân tình. Khốn nạn cho một thằng đàn ông.
Vậy mà khi tôi đập chai bia xuống trước mặt, cô ta còn cười khẩy trơ trẽn và nói những câu như hàng vạn mũi dao đâm vào tim: “ Anh việc gì phải nổi điên lên. Chả phải anh cũng khốn nạn lừa lọc, hại đời người khác sao? Con đẻ của anh mà anh còn bỏ rơi bỏ vãi, anh dựa vào cái gì mà nói hết lòng với mẹ con tôi…”. Cả người tôi cứng lại, tê tái.
Tôi biết tôi sai rồi. Bao năm nay tôi để con mình vất vưởng bên ngoài, trong khi nhọc lòng nuôi con tu hú. Tôi bỏ rơi một cô gái xinh đẹp, nết na để cưới đống của nợ. Đau đớn, nhục nhã, xót xa. Giờ tôi chỉ muốn trở lại bên Duyên, quỳ xuống van xin em cho mình cơ hội bù đắp. Mọi người khuyên tôi phải làm gì?
![]() 'Quý tử' ra đời bóc mẽ chuyện ngoại tình của vợCàng lớn bé càng vỡ nét, càng khác biệt tôi, ông bà nội chỉ lên có 1 lần rồi thôi với lí do sức khỏe. " alt=""/>Chuyện ngoại tình: Bỏ con đẻ đi nuôi 'con tu hú'Tôi là con trai một của bố mẹ, trên tôi là một chị gái, dưới lại là hai cô em gái nên tôi trở thành quý tử không những của bố mẹ tôi mà còn là người nối dõi của cả dòng họ. Nói là quý tử cho sang, cho vui thế thôi chứ tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nghèo, ăn bữa sáng lo bữa trưa lấy đâu sung sướng mà mang danh cậu nọ, cậu kia!
Nhà tôi có 6 miệng ăn, chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng cằn, nắng thì hạn, ruộng khô nứt trâu đi lọt chân, mưa thì ruộng ngập như ao trồng gì chết nấy, vì vậy bố mẹ tôi cố lắm cũng chỉ lo được cho chị gái tôi và hai em học hết lớp 6, lớp 7 là nghỉ ở nhà tiếp bước bố mẹ ra đồng bới đất lật cỏ kiếm cái ăn, riêng tôi bố mẹ bảo cố gắng học được đến đâu bố mẹ cho học đến đấy, để sau này còn đi đây, đi đó thì còn có cái chữ mà ngẩng mặt lên với đời... Thế nhưng chắc số tôi không có phận tiến thân bằng con đường học vấn, lẹt đẹt, vất vả mãi tôi mới xong được lớp 12 rồi hai lần ba lô, túi xách, ăn cơm bụi vỉa hè để thi đại học đều trượt dài. Buồn, chán tôi nhất quyết từ biệt làng quê, từ biệt bố mẹ, vợ chồng chị gái và hai đứa em gái để ra thành phố kiếm việc nuôi thân. Trước khi rời nhà, tôi đã tự hứa với mình là nếu không thành danh ở chốn thị thành tôi sẽ không trở về nơi chôn rau cắt rốn để gặp bố mẹ, người thân nữa. Thành phố như một guồng quay lớn khiến tôi chóng cả mặt khi di chuyển trên đường, không hiểu người ở đâu mà lắm thế, xe cộ đan xen nhau cả ngày cho đến tận đêm khuya. Trình độ văn hoá có hạn, tôi theo một tốp thanh niên quê cũng ở xứ nghèo như tôi ngày ngày ra đứng ở đầu một con phố lớn để chờ người tới thuê làm việc. Tốp thanh niên tỏ ý ngưỡng mộ khi tôi là người đầu tiên rời chỗ đứng chờ việc để lên một chiếc xe tay ga mới bóng lộn do một phụ nữ đã trung tuổi điều khiển. Ngồi sau lưng người đàn bà sang trọng, thơm nức mùi son phấn, nước hoa đắt tiền tôi không dám thở mạnh chứ nói gì đến dám mở miệng hỏi là bà ta chở tôi đi đâu? Bà ta cần tôi làm việc gì? Ngoằn ngoèo cả tiếng đồng hồ dưới cái nắng oi ả khi trời đã vào đông, người đàn bà dừng xe ra hiệu cho tôi vào nhà, căn nhà rộng xây hết đất, cao tới 4 tầng với nội thất sang trọng đến choáng ngợp khiến tôi không biết đặt chiếc ba lô sờn cũ của mình vào đâu. Bà chủ thấy tôi lúng túng thì nhỏ nhẹ bảo cứ tự nhiên, rồi bà đưa cho tôi một bộ quần áo mới dùng để mặc trong nhà của người đàn ông thành phố. Bà chủ đưa tôi đến tận buồng tắm, hướng dẫn cho tôi cách sử dụng vòi sen nóng, lạnh. Khi tôi bước ra từ buồng tắm đã thấy bà chủ váy ngủ mỏng tanh như cánh chuồn chuồn, ngồi bên mâm cơm thơm phức mùi thức ăn nóng sốt chờ tôi. Bà chủ xưng là chị gọi tôi là em nghe ngọt sớt, bà bảo tôi " em dùng bữa cùng chị, rồi chị sẽ nói cho em chị cần em làm gì! " Lần đầu tiên trong đời, sắp bước qua tuổi 22 tôi mới có một bữa cơm sang như bữa tiệc, bà chủ còn cho tôi uống một cốc rượu khai vị ngọt ngọt, chua chua, mùi rượu quyến rũ đến nỗi tôi cạn cốc mà muốn uống thêm nữa... Rồi tôi đã đồng loã với bà chủ để trở thành người tình của bà ngay cái đêm đầu tiên tôi ở nhà bà. Tôi ăn trắng, mặc trơn, tôi được bà chủ cưng như báu vật, tôi chẳng phải động chân, mó tay vào việc gì ngoài việc thơm tho, sạch sẽ để chiều bà mỗi khi đêm xuống. Trong một lần cung phụng bà chủ, tôi mạnh dạn nói ước mơ đổi đời của mình, bà chủ hứa như đinh đóng cột rằng tôi cứ tận tâm với bà, gì chứ nhà lầu, xe hơi, giàu sang phú quý bà thừa sức lo cho tôi miễn là tôi đừng bỏ bà cô đơn! Nghe những lời hứa ấy, tôi mừng rơn, tôi tin vào lời hứa vàng ngọc của bà chủ, tôi vắt kiệt sức trai để hầu hạ bà chủ. Thế mà không ngờ giấc mơ thừa tiền, thừa của đã rời xa tôi mãi mãi khi mà người đàn bà thiếu tình kia sau gần hai năm chung sống cùng tôi đã tìm được trai trẻ mới. Ra khỏi nhà bà chủ với chiếc ba lô đã sờn cũ ngày xưa, con đường trở về quê hương vời vợi trong tôi khi tôi nhớ đến lời hứa với lòng mình là sẽ không gặp lại bố mẹ, gặp lại người thân nếu tôi không thành danh nơi phố thị.
|